Tắt đèn
    10 lượt xem
[halim_report]
Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn kể về năm đó, Đoàn Vân Chướng mới mười hai tuổi, là một tiểu hoàng đế nghịch ngợm. Mặc dù bên trong có thái hậu buông rèm nhiếp chính, bên ngoài có Uy Quốc công Lưu Hiết một tay che trời xử lý triều đình chính sự, nhưng tốt xấu gì thì hắn vẫn được xem là một tiểu hoàng đế cao cao tại thương, có hoài bão cùng lý tưởng cao xa. Còn Lưu Hắc Bàn, năm đó mười một tuổi, là đứa con gái ruột mà Uy Quốc công không mong nhắc tới. Người nàng cũng như tên. Từ nhỏ, những tiêu chí về nét đẹp phụ nữ như trắng nõn, mảnh mai đều không thể dính đến một sợi lông tơ của nàng. Bị cha ruột chối bỏ đến sống trong ngõ hẹp nhân gian, số mạng của nàng luôn gắn liền với mẹ, nhưng cuộc sống cũng coi như bình an, thú vị. Bởi vì một cơ hội ngẫu nhiên, vận mệnh mở ra cho nàng một con đường mà đối với người ngoài, là một trò cười không thể tưởng tượng được – nàng bất ngờ được tiến cung, trở thành hoàng hậu! Vừa vào cửa cung thâm sâu như biển, Hắc Bàn đã dấy lên “kinh lãng” ngập trời. Cuộc sống hoàng cung nghiêm ngặt, buồn tẻ cũng từ đó mà không còn bình yên. Giữa cuộc tranh đấu chính trị cùng đấu đá chốn hậu cung, tiểu hoàng đế số khổ Đoàn Vân Chướng phải nghênh đón những cuộc chiến dày đặc cùng cuộc sống gà bay chó sủa bên cạnh hoàng hậu đen mập kia, hắn làm sao sống nổi đây. Tuy Hắc Bàn không có dung mạo xinh đẹp nhưng tâm hồn nàng rất lương thiện. Mười năm trưởng thành cùng nhau, dần dần tiểu hoàng đế Đoàn Vân Chướng đã rung cảm trước nàng.