[halim_report]
Một kịch bản chưa dựng thành phim của Jacques Tati, “L'illusionniste”, cuối cùng sẽ lên màn ảnh sau 54 năm, khi phiên bản hoạt hình của đạo diễn Sylvain Chomet có buổi công chiếu tại Liên hoan phim quốc tế Berlin, còn gọi là Berlinale, vào tháng sau. Nhưng cơ hội này đe dọa bị lu mờ bởi câu chuyện về nỗi đau và scandal từ đời thực của diễn viên hài người Pháp.Bộ phim phỏng theo của Chomet về câu chuyện đắng cay của Tati đã chờ đợi quá lâu kể từ phim hoạt hình đoạt giải thưởng năm 2003 của ông, “Belleville Rendez-Vous”. Phim “L'illusionniste” kể về một ảo thuật gia lớn tuổi, lạc hậu, cuộc chạm trán của ông với một cô gái trẻ thay đổi cuộc đời ông, trong một chuyện kể được tin là do Tati viết như một thông điệp cá nhân đến cô con gái tuổi thiếu niên.Năm 2000, kịch bản được con gái của Tati là Sophie giao cho Chomet, hai năm trước khi bà mất. Tuy nhiên, hiện giờ gia đình của người con cả ngoài giá thú và bị xa lánh của Tati, Helga Marie-Jeanne Schiel, bà sống ở Đông Bắc nước Anh, đang yêu cầu đạo diễn người Pháp công nhận bà như là cảm hứng thật sự cho bộ phim.Kịch bản của phim “L'illusionniste”, họ nói, là câu trả lời của Tati cho sự xấu hổ vì từ bỏ đứa con đầu tiên và kịch bản vẫn là thừa nhận công khai duy nhất về sự tồn tại của bà. Họ cáo buộc Chomet vì cố gắng che đậy di sản gia đình đau đớn của họ một lần nữa.“Việc phá hoại kịch bản “L'illusionniste” gốc của Tati, mà không thừa nhận những dự định băn khoăn của ông, để nó trở thành một sự tưởng thật lốc bịch là hành động bất kính nhất với tác giả,” Richard McDonald khẳng định trong một lá thư gửi cho tờ Observer, ông là cháu của Tati.Helga và ba người con của bà – Kenneth, Grahame và Richard – tin rằng họ là những hậu duệ còn sống duy nhất của ngôi sao đã làm ra những tác phẩm kinh điển như “Monsieur Hulot's Holiday” và “Mon Oncle”.Câu chuyện của Helga, được giữ kín suốt thời thơ ấu của bà nhằm bảo vệ danh tiếng của cha bà, đã hé lộ khi tin tức về những kế hoạch của Chomet cho bộ phim được công khai và Richard McDonals du lịch đến vùng Northumberland, nơi bộ phim đang được thực hiện. Lúc đầu những quả quyết của nhà McDonald được nghiên cứu và xác minh bởi một học giả và là người viết tiểu sử Davis Bellos, ông được gia đình họ tìm đến sau khi quyển sách về Tati của ông được xuất bản năm 1999.Tati, tên thật là Jacques Tatischeff sinh năm 1907, ban đầu đã gặp gỡ người mẹ Úc nhập cư của Helga, Herta Schiel, khi bà và cô chị làm việc với ông trong một nhà hát ở Paris suốt thời kỳ chiếm đóng của Đức. Khi Herta mang thai, bà chị Nathalie ghê gớm của Tati, một nữ doanh nhân giàu có, đã khuyên ông đừng kết hôn. Cuối cùng, Herta bị thuyết phục ký vào một văn bản hợp pháp giải phóng người nghệ sĩ khỏi những nghĩa vụ làm cha của mình đổi lại tiền bạc và bà rời bỏ đất nước đó cùng với đứa trẻ, tiếp tục cưới một người đàn ông khác.Cách đối xử của Tati với Herta và đứa con từng là xìcăngđan của giới nghệ sĩ ở Paris và ông bị nhiều cựu đồng nghiệp ở nhà hát Lido de Paris xa lánh.“Mọi người đứng về phía người phụ nữ trẻ và xa lánh Tati,” Bellos ghi lại.Tati bị buộc rời khỏi nhà hát một thời gian, làm việc lần đầu ở Berlin và sau đó sống ẩn dật trong một ngôi làng của vùng Sainte-Sévère-sur-Indre, sau này trở thành cảm hứng cho bộ phimna8m 1949 của ông, “Jour de Fête”, được xem như là một trong những tác phẩm có ảnh hưởng nhất trong điện ảnh Pháp.Helga thấy cha bà trên những tấm áp phích và các rạp chiếu phim khắp châu Âu khi bà lớn lên, sống một thời gian dài trong trại mồ côi ở phía Bắc châu Phi. Khi là một thiếu nữ ở Morocco, bà thực hiện một trong những nỗ lực nhằm liên lạc với cha, viết thư cho ông và yêu cầu giúp đỡ.Lúc này, Richard McDonald nói, là khoảng thời gian Tati đang viết kịch bản của phim “L'illusionniste”. Sự hổ thẹn quanh quyết định bỏ rơi Herta của ông chính là suy nghĩ ngăn cản Tati thử liên lạc với con gái mình. Sau này, Helga trẻ tuổi nhận việc ở Paris như người làm thuê, nhưng cô chưa bao giờ gặp cha của mình. Tuy nhiên, bà đã gặp nhiều cựu đồng nghiệp của mẹ ở nhà hát kịch Paris, tất cả đều xác nhận câu chuyện về việc ruồng bỏ của cô.Thừa hưởng tình yêu sân khấu của cha mẹ, bà tập luyện làm một vũ công và đi nghỉ ở cùng mấy người bạn ở Tây Ban Nha, nơi bà gặp Norman McDonald, người Anh mà sau này bà kết hôn cùng.Ngày nay, người con trai miêu tả bà là “người bà rất được yêu mến” và biện luận “ít nhất bà xứng đáng một sự thừa nhận đầy kính trọng”, và thêm vào: “Tài năng của ông ngoại tôi không đến mà không có cái giá nào đó và người chịu đựng nhiều nhất vì những hành động bắt buộc không đáng tha thứ của ông chính là người con gái lớn.”